Tình buồn - Mai Linh (Bông Lau - 1970) |
Sách cũ đây - giờ, người xưa sao - đâu ?!
***
nuối tiếc
Vẫn biết rằng: nay đã quá xa
nhưng sao tôi thấy lệ chan hòa,
từ đây kỷ-niệm đành vĩnh biệt !!!
Muôn thuở hết rồi chuyện đã qua...
nghe tâm tư khóc theo năm tháng
nghe hồn lịm chết, giữa ngày xanh
nghe mình thương nhớ nhiều lắm lắm.
nghe như giông tố cuộn xây thành...
kỷ-niệm tặng một người
Trại tạm cư ngày 26-9-68
mây bay
Gởi về anh vạn lời thơ nhung nhớ
bởi vụng tu nên dang dở duyên mình
em dám đâu mong ước chuyện ba sinh
yêu lính chiến thuyền tình trôi ngược bến,
kể từ đó em với chuỗi ngày định mệnh
phút ưu sầu thầm đếm tuổi cô đơn
đôi tâm hồn đã khăng-khít keo sơn,
đêm chợt đến em dỗi hờn mộng mị
...
Bến Phạm Thế Hiển
17-3-70
tình
Có những buổi chiều mây xám bay,
xây thành ảo tưởng bóng trang đài
áo em tha thướt chiều gió lộng
làm dịu hồn anh ngây ngất say!
Hôm nào anh về bên phố thị:
tìm đến nhà em buổi gặp đầu,
nồng nặc hương tình trong hơi gió...
như lời âu yếm được lo âu??
Biết có như lời hẹn ước không?
đừng cho buồn khổ sớm đau lòng
đừng cho ngăn cách thêm thương nhớ,
đừng để miệng đời (kẻ bội vong).
...
Tiếng gió đêm thu lạnh cõi lòng
Phải anh tìm đến thăm em không?
Chừ em thao thức tàn đêm vắng
Dệt nỗi u buồn dệt ước mong!!!
26-3-70
tại ai???
Đêm mưa lạnh em làm thơ thương nhớ,
tại vì ai làm tan vỡ mộng đầu
Yêu mà chi trong thảm cảnh bể dâu
Anh lỗi hẹn để u sầu nhân thế?
Tàn đêm nhớ con tim còn kể lể
Anh nơi nao thực-tế chỉ còn em
Chuyện chúng mình giòng dư lệ đêm đen
Lạy Đức Phật kẻ ngu hèn đành lĩnh tội
Con sám hối cầu linh-hồn tiêu rổi!
Cho chính con luôn cả kẻ con yêu
Chuyện thế gian đã đau khổ qua nhiều
Mong được sớm quay về bờ giác ngạn!!!
Anh anh hỡi tại sao đời đáng chán?
Khi đã yêu em đâu vội chán đời.
Nhưng thuyền tình chưa cập bến đã ra khơi
Trong đau khổ em thấy đời đáng chán!!!
Anh biết chăng? Có những đêm buồn nản,
Em khóc thương tình ngày ấy hết rồi...
Chừ còn đâu bịa đặt nụ hôn môi,
Anh Hoàng-đế tôn em ngôi Vương-hậu.
Thôi hết rồi chỉ vì em nghèo xấu,
Nên chúng mình xa cách đó anh ơi!!!
Anh ra đi đi mãi một phương trời
Không định hướng như lời thơ không định nói.
Anh đã đi vì non sông kêu gọi
Trí làm trai ngang dọc bước đăng trình,
Hãy đi đi cho nòi giống được tồn sinh
Đừng nhớ nữa một chuyện tình chưa vẹn.
Và anh hỡi! Xin anh đừng hứa hẹn,
Lời yêu thương tắc nghẽn tự bao giờ
Không tin đâu lời hứa của nhà thơ,
Nhiều tưởng tượng không bao giờ thực tế,
Lần xưa đó anh bảo: đời là thế!
Nên bây giờ em có kể cũng thừa
Buồn làm sao khi nhớ chuyện ngày xưa
Chuyện lính chiến, chuyện tình yêu mộng-ảo!
Thế là hết tim tôi mang hoài-bão...
Trọn kiếp buồn giữa hoang-đảo xa xôi,
Mưa mãi rơi thêm đau xót ngậm ngùi.
Tại ai đó hay cuộc đời là thế?
21-6-70
0 nhận xét:
Đăng nhận xét