Chú Tư Cầu - truyện dài của nv Lê Xuyên |
Những lần đọc truyện của cố nhà văn Lê Xuyên, tôi lại có một cảm xúc đặc biệt.
Bậu sang phà Rạch Miễu, qua lẽo đẽo theo sau
Đội bóng trăng trên đầu tưởng như áo cô dâu
Áo bậu đỏ cánh kiến da bậu vàng phù sa
Mắt ngời xanh nước biển, tim bậu hồng lòng qua
Bậu sang phà Rạch Miễu, ngoe nguẩy xuống Bến Tre
Về Cái Mơn, Lương Hoà hay là, về Sơn Đốc, Ba Tri
Guốc bậu rụng tiếng lá, thoang thoảng mùi làm duyên
Thoáng mùi thương quá đỗi mùi tình Lục Vân Tiên
Đợi ánh trăng lên đầu cầu soi bước em về
Lòng qua như con nước
Lênh đênh vào trong mong nhớ
Vịnh Bến Tre tim bồi hồi lòng muốn theo người ơi
Bậu sang phà Rạch Miễu, vô Chợ Giữa nhởn nhơ
Về Trúc Giang đang chờ hay về, Cù Lao Ống trăng mơ
Tức bàn chân quấn quýt quanh quẩn vòng thuỷ chung
Bóng dừa vương áo mỏng, in đậm chùm yêu thương
Bậu sang phà Rạch Miễu, thăm trường cũ Nam Phương
Lư lắc lư xe thổ mộ Chèn ơi quá dễ thương
Quyết lòng theo bén gót, năn nỉ hoài hổng nghe
Ước gì đương trắc trở Gặp nụ cười Bến Tre
Bến Tre, ơi Bến Tre ơi
Có nhớ gã thương hồ
Khua dầm trong nắng đục
Lặng thầm sầu bản thân
Bến Tre, ơi Bến Tre
Bến Tre, ơi Bến Tre
Cảm xúc đến từ phương ngữ đặc chất Nam bộ mà các nhân vật thông qua đó - dựa trên cái tài xây dựng lớp lang đối thoại nhấm nhẳng "thiên bẩm" của nhà văn Lê Xuyên - hiện lên hết sức sinh động. Trí tưởng tượng của người đọc bỗng nhiên được nâng cấp để rồi không cần khó khăn sẽ thấy mọi tình huống, mọi khung cảnh trong truyện như hiện lên trước mắt.
Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi biết và đọc truyện Lê Xuyên. Tôi yêu rất nhiều những nhân vật của truyện Lê Xuyên. Dù nhân vật là phản diện đi chăng nữa, thì tôi vẫn cảm nhận được một mối dây cảm tình. Phải rồi, ai mà chẳng có những góc khuất không thể có chiếc đèn nào soi tỏ hết được.
Và nói đi, nói lại, nói hoài, rằng, phương ngữ Nam bộ vận dụng hết cỡ qua cách đối thoại nhấm nhẳng đặc chất Lê Xuyên, dễ làm cho ta có thể yêu hết được mọi nhân vật và mọi truyện của ông lắm.
Nhà văn Lê Xuyên chỉ có thể gọi bằng hai từ: VĂN HÀO của văn học Việt Nam
*****
Nói bên lề một chút, đọc truyện Lê Xuyên tôi thường liên tưởng đến bài hát này.
Nào: bậu, qua... nào lẽo đẽo, nghoe nguẩy, nhởn nhơ... nào bóng dừa vương áo mỏng, sang phà, lắc lư xe thổ mộ... nào đợi ánh trăng lên đầu cầu soi bước em về, lòng qua như con nước...
Bậu sang phà Rạch Miễu, qua lẽo đẽo theo sau
Đội bóng trăng trên đầu tưởng như áo cô dâu
Áo bậu đỏ cánh kiến da bậu vàng phù sa
Mắt ngời xanh nước biển, tim bậu hồng lòng qua
Bậu sang phà Rạch Miễu, ngoe nguẩy xuống Bến Tre
Về Cái Mơn, Lương Hoà hay là, về Sơn Đốc, Ba Tri
Guốc bậu rụng tiếng lá, thoang thoảng mùi làm duyên
Thoáng mùi thương quá đỗi mùi tình Lục Vân Tiên
Đợi ánh trăng lên đầu cầu soi bước em về
Lòng qua như con nước
Lênh đênh vào trong mong nhớ
Vịnh Bến Tre tim bồi hồi lòng muốn theo người ơi
Bậu sang phà Rạch Miễu, vô Chợ Giữa nhởn nhơ
Về Trúc Giang đang chờ hay về, Cù Lao Ống trăng mơ
Tức bàn chân quấn quýt quanh quẩn vòng thuỷ chung
Bóng dừa vương áo mỏng, in đậm chùm yêu thương
Bậu sang phà Rạch Miễu, thăm trường cũ Nam Phương
Lư lắc lư xe thổ mộ Chèn ơi quá dễ thương
Quyết lòng theo bén gót, năn nỉ hoài hổng nghe
Ước gì đương trắc trở Gặp nụ cười Bến Tre
Bến Tre, ơi Bến Tre ơi
Có nhớ gã thương hồ
Khua dầm trong nắng đục
Lặng thầm sầu bản thân
Bến Tre, ơi Bến Tre
Bến Tre, ơi Bến Tre
0 nhận xét:
Đăng nhận xét