Hình như là tình yêu - Hoàng Ngọc Tuấn |
Tôi cảm thấy áy náy khi chưa giới thiệu về tác phẩm của nhà văn Hoàng Ngọc Tuấn. Bởi vì tôi cảm nhận những truyện của ông thật đặc biệt, đến nỗi tôi cứ đợi phải tìm lời giải thích cho cảm nhận của mình rồi mới quyết định viết và đăng bài. Nhưng cặm cụi nghĩ mãi tôi vẫn chưa làm thế nào để "giải tỏ" về sự đặc biệt đó.
"Mối tình đầu" của tôi với nhà văn Hoàng Ngọc Tuấn là tập truyện "Hình như là tình yêu". Đây cũng là tập viết đầu tay của ông. Mới nghe tên tập truyện, tôi như được gợi mở và "linh tính" về một sự quan sát có phần tỉ mẩn về tâm lý người đang yêu, hoặc là sự chớm nở tình cảm trong lòng một nhân vật nào đó chăng.
Và không sai, sợi chỉ đỏ xuyên suốt tập truyện là những rung cảm về tình yêu, tình người, tình bạn. Người viết cứ chậm rãi, lụi cụi ký họa từng nhân vật, từng sự việc từ xa đến gần, từ dưới lên trên, từ phải đến trái, từ trong ra ngoài, rồi lại từ chi tiết đến tổng thể. Xin dẫn đây:
Bên trong cánh cửa kính thủy tinh, bàn ghế sắp đặt cạnh nhau. Mỗi ghế
một người ngồi. Trên bàn là một ly rượu gì đó, một ly bia, nước ngọt hay
cà phê. Một điếu thuốc lên khói từ giữa hai ngón tay, điếu thuốc không
còn biết hiệu gì vì mùi vị đã dửng dưng trong miệng. Từ một chỗ ngồi như
thế nhìn ra ngoài đường. Trời đã chiều nhưng vẫn còn chói chang ánh
nắng. Thành phố nóng bức này đã đến mùa nóng nhất, cơn mưa không hề thấy
từ hơn tháng nay.
(Hình như là tình yêu)
Tôi cùng đi với Phối ra cuối đường phố. Chỗ tôi ở là một khu đất nằm thu hình trong bóng tối đen ngòm sau lưng những con đường chính trong trung tâm thành phố. Tôi hỏi Phối còn thuốc lá không. Hắn đưa cho tôi bao thuốc lép kẹp nhàu nát như một miếng giẻ rách. Điếu thuốc cong queo rung rung giữa kẽ môi tôi. Ánh lửa sáng lên từ cây diêm nhỏ...
... Đêm nay trời đáng lẽ nên mưa một chút để chiều lòng người lãng mạn, những chàng thi sĩ, những kẻ tình si đang lang thang ngoài đường, đôi mắt gởi cho một khung cửa nhỏ nào còn có ánh đèn. Tôi thích trời mưa biết bao. Dưới cơn mưa, thành phố sẽ đẹp lung linh như một cổ thành chìm sâu trong sóng biển. Nhưng trời không mưa gì hết. Trời khô khan như một phiến đá tảng.
(Quán qua đêm)
Sự đặc biệt phát xuất từ những quan sát tinh vi ấy, tác giả lôi kéo người đọc say mê với từng động thái của nhân vật, dẫu chỉ là những bước chân thấp thểnh trên con phố nhỏ đi tìm quán cà phê mở muộn, hay là từng vòng xe đạp trên vùng đất đỏ cao nguyên khoáng đạt.
Dẫu luôn có một điếu thuốc xuất hiện trong truyện, dẫu luôn là những khuôn mặt đượm buồn thời cuộc. Cuối cùng người đọc cảm thấy được nhẹ nhõm hơn khi kết thúc truyện, Hoàng Ngọc Tuấn lại thắp lên những ngọn nến hy vọng. Một dòng văn âm thầm chảy, đưa tâm hồn người đọc qua những khu vườn im vắng, đượm buồn. Nhưng ở đó, văn nhân vãn cảnh có thể lắng nghe tiếng gió rung rinh, tiếng lá rơi xào xạc, ngắm nhìn ánh nắng lan tràn như mật ngọt ở một đâu đó khuất lấp sau bụi cây tối mờ.
Cũng trong truyện của Hoàng Ngọc Tuấn, ta thấy ta luôn chờ đợi tình yêu đơm trái, kết cục trọn vẹn đánh dấu hoàn thiện cho một thời kỳ thơ mộng và bước sang ngưỡng cửa của một thời kỳ mộng mơ khác nữa. Nhưng, dường như chưa tới bến bờ hoa trái ấy, Hoàng Ngọc Tuấn đã vội dừng bút để người đọc phải hít hà với theo phút bay bổng cuối cùng. Phải chăng vì vậy nên Hoàng Ngọc Tuấn không đi đến bến bờ tình yêu của chính ông. Ông luôn tự "dừng bút" với những mối tình vừa đến. Có lẽ bản tính con người ông không ngừng khám phá nên khi mới chỉ thấy "hình như" thì ông đã khẳng định luôn đó là tình yêu. Để rồi, ông lại muốn khám phá những "hình như" mới.
Rất nhớ, rất thương và rất yêu những nhân vật được "nắn nót" bởi Hoàng Ngọc Tuấn.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét